ăn sáng cạnh công viên, đứng sau cái bàn nhìn tôi đang tần ngần nhìn các gói đồ ăn, rồi nói một tràng tiếng Quảng Đông, tôi lắc tay tỏ ý không hiểu. – Sorry… don’t speak Chinese. Giọng tôi khàn khàn, khô rít, khiến tôi cũng lạ lẫm. Ông già dùng tay ra hiệu nâng ly, rồi chỉ vào ngực tôi. Tôi cúi xuống, cái áo thun nhàu nhĩ, loang những màu sắc không rõ ràng, giống như cái rẻ lau tay của tay họa sĩ đường phố. Gật đầu có vẻ hiểu, tôi đáp mấy từ “Tuê… tuê”..